PropertyValue
rdfs:label
  • Fate/Apocrypha Tập 1 Chương 4
rdfs:comment
  • Đó là một gã đàn ông thuần cơ bắp. Dù nghĩ ra sao thì bạn cũng chẳng thể tìm được từ phù hợp hơn để miêu tả hắn. Thật khó lòng rời mắt khỏi một cơ thể dị thường khổng lồ hơn hai mét như vậy. Và mỗi lần nghiêng đầu băn khoăn thử đoán gã cao bao nhiêu, cái cảm giác tuyệt vọng cứ ngày một tăng lên. Cũng phải… chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn lấy con dao cạo chọc vào quả bóng kim loại?Qua vô số những vết sẹo chạm khắc trên làn da tái nhợt, ta dễ dàng hình dung được khối lượng luyện tập và chiến đấu khổng lồ mà người này từng trải. Tuy nhiên, rõ ràng trong số đó chẳng vết thương nào thực sự nghiêm trọng.
dcterms:subject
dbkwik:sonako/property/wikiPageUsesTemplate
abstract
  • Đó là một gã đàn ông thuần cơ bắp. Dù nghĩ ra sao thì bạn cũng chẳng thể tìm được từ phù hợp hơn để miêu tả hắn. Thật khó lòng rời mắt khỏi một cơ thể dị thường khổng lồ hơn hai mét như vậy. Và mỗi lần nghiêng đầu băn khoăn thử đoán gã cao bao nhiêu, cái cảm giác tuyệt vọng cứ ngày một tăng lên. Cũng phải… chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn lấy con dao cạo chọc vào quả bóng kim loại?Qua vô số những vết sẹo chạm khắc trên làn da tái nhợt, ta dễ dàng hình dung được khối lượng luyện tập và chiến đấu khổng lồ mà người này từng trải. Tuy nhiên, rõ ràng trong số đó chẳng vết thương nào thực sự nghiêm trọng. Cơ thể gã đàn ông tự nó đã là khối sắt. Một thanh gươm bén có thể làm xước da – thậm chí lấy đi chút máu – nhưng cũng chỉ tới đó thôi. Mỗi cánh tay mang kích cỡ tương đương con cá sấu. Mỗi bước chân nặng nề tựa voi ma mút. Khuôn ngực gã để trần, nhưng rõ ràng là phần cứng nhất và trên thực tế, tự nó cũng trở thành giáp bị. Khắp cơ thể, bao gồm cả khuôn mặt, đều cuốn đầy những đai da nhưng trông Berserker chẳng chút gì cam chịu. Thực ra hắn còn đang cười. Cười như thể tận hưởng, cười như thể thách thức – đây là tất cả những thứ trói buộc ta ư? Chắc chắn không thể gọi đai da quanh thắt lưng và giữa hai chân gã là phòng vệ. Nhưng chẳng hề gì, bởi da thịt hắn đâu phải thứ cần giấu diếm sau giáp bị. Những tảng cơ bắp ấy khủng đến nỗi mặc vào chỉ tổ vướng víu mà thôi. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc gã đàn ông băng nát khu rừng phía đông Trifas. Với người xem cảnh này, chuyện cá đi trên cạn có lẽ còn đáng tin hơn. Hắn trông thật dị hợm so với thiên nhiên mênh mông xung quanh. Đó là Berserker Đỏ. “Ngươi dừng lại được không, Berserker?!” Ai đó đang đuổi theo con thú hoang xổng chuồng này. Thoăn thoắt chuyền trên những cành cây, một cái bóng màu xanh cỏ liên tục hét gọi Berserker với đôi mắt sắc lạnh, lấp lánh ánh nhìn hoang dại. Người đó có mái tóc xõa dài rối bù, hoàn toàn thiếu đi nét mượt mà thường thấy ở những quý cô nhưng lại rất phù hợp với bề ngoài hoang dã. Đúng… có lẽ cô là một con thú đẹp đẽ trong dạng người. Berserker phá lên cười. Vẫn sải bước, hắn đáp. “Ha ha ha! Ta không thể đáp lại mệnh lệnh ấy, Archer. Ta phải tới lâu đài đó, tới nơi lũ bạo chúa ở.” Archer cáu tiết hét toáng lên. “Đồ ngu! Chúng ta chỉ cần đợi tới khi thời gian chín muồi! Ngươi không hiểu sao?” Tuy nhiên, Berserker không dừng lại. Hắn tiếp tục bước những bước đầy nội lực. Berserker đã đi suốt hai ngày nay và không ít lần bị khách bộ hành trông thấy. Archer chỉ còn nước cầu mong mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của tên giám mục khả nghi đó. “Từ điển của ta không có từ ‘chờ đợi’.” Thế đấy – và Archer quyết định bỏ cuộc. Đúng hơn, nhận thấy không thể thuyết phục Berserker, cô đành tập trung vào việc hỗ trợ như mệnh lệnh. “Chỉ là một kẻ điên, sau cùng… nhiệm vụ này hơi quá sức với mình.” Archer thở dài tự lẩm nhẩm – nhưng lại được một người khác trả lời. “Ta đoán vậy… chẳng tự nhiên mà hắn lại làm Berserker.” Archer nhìn lên nơi giọng nói phát ra. Đứng trên cành cây phía xa là một chàng trai đang nở nụ cười vô lo. Anh có vẻ ngoài khá ưa nhìn – nhưng không phải theo kiểu làm tan chảy trái tim các quý cô bằng sự nhã nhặn như những hiệp sĩ thuở xưa đã từng. Đôi mắt sắc bén tựa chim săn mồi, cơ thể cường tráng khỏe mạnh, vậy mà chẳng hề toát ra chút gì thô bạo hay lỗ mãng. Đó chính là hình tượng kinh điển của một anh hùng vĩ đại – người được cả đàn ông, đàn bà, người già, con trẻ ngưỡng mộ và tôn sùng. Anh là Rider Đỏ - người theo lời Master Assassin, đủ sức sánh ngang Karna vô địch. “Rider… ngươi đang đề nghị bỏ rơi hắn ư?” Archer cất lời. “Chúng ta được phép lựa chọn sao? Thứ duy nhất hắn quan tâm là đánh nhau. Cô mới là kẻ ngu ngốc khi cố bảo hắn dừng lại.” Rider nhún vai đáp. “Kĩ năng kiềm giữ thú hoang của ta khá tốt. Ta đã định găm một mũi tên vào gối hắn và kết thúc chuyện này, nhưng…” Nếu Archer làm vậy, Berserker chắc chắn sẽ đổi hướng và quay lại tấn công cô. “Chà, ta mừng là cô quyết định ‘không’ đấy.” “Thế, sao ngươi lại tới?” Rider niềm nở cười toét như đã chờ câu hỏi này từ lâu. “Tại sao không? Ta muốn chắc chắn là cô ổn.” “Thế à.” Archer không bối rối, cũng chẳng ngạc nhiên hay tức giận. Cô chỉ đơn thuần bất phản ứng – dù những lời đó, phát ra từ người như Rider, có thể khiến những bà vợ đoan chính nhất cũng phải xiêu lòng. Nhưng Archer thì khác. Với người từ lâu đã sống trong hoang dã cùng muông thú như cô, những lời ve vãn tán tỉnh đều là vô nghĩa. Rider lúng túng gãi đầu khi lời tán tỉnh không-thể-thất-bại của mình bị cô gái bỏ qua nhẹ tênh. Anh húng hắng ho và quay lại nhiệm vụ ban đầu. “Dù sao thì… chúng ta được giao nhiệm vụ bọc hậu: hỗ trợ Berserker nếu thấy hợp lý.” “Kẻ địch đang ở gần lắm rồi. Ta dám nói hắn sẽ tới pháo đài trong vài giờ nữa thôi. Và cũng chắc luôn là hắn sẽ bị chặn lại trước đó.” “Huh… chà chà, dù sao thì, hi vọng vài Melas[[1]] sẽ chiếu cố chúng ta mà xuất hiện.” Cả Archer và Rider đều là những chiến binh và thợ săn siêu hạng. Họ không hề ảo tưởng khi nghĩ tới chiến thắng trước bảy Servant chủ nhà với quân số chỉ gần bằng một nửa. “Ngăn Berserker đó cần ít nhất hai Servant – tất nhiên trừ khi chúng gửi cả đội tới.” Đúng thế - để chặn gã đàn ông kia lại yêu cầu một nỗ lực phi thường . “Cơ mà… hắn thực sự khác so với mớ kiến thức về Berserker chúng ta được ban tặng.” “Đồng ý. Thoạt đầu, ngươi hẳn sẽ nghĩ Cuồng Hóa của hắn thấp nên mới có thể giao tiếp như vậy…” Tuy nhiên, Cuồng Hóa của Berserker Đỏ là một trường hợp đặc biệt. Nói chuyện thì được, nhưng giao tiếp hoàn toàn thì không. Hắn không bất tuân mệnh lệnh cũng vì đơn thuần không hiểu thấu chúng. Dù là một yêu cầu đi kèm Lệnh Chú cũng không làm được gì hơn ngoài kìm chân Berserker. Muốn ngăn hắn hoàn toàn phải cần hai Lệnh Chú. “Đấu sĩ Thrace, biểu tượng của phiến loạn, Spartacus… thật là một kẻ bướng bỉnh. Spartacus - một nô lệ thành Rome và là đấu sĩ trốn thoát cùng bảy-mươi-tám đồng đội. Sau đó ông đã đẩy lùi cuộc tấn công của gần ba ngàn lính, rồi trở thành huyền thoại truyền cảm hứng cho nô lệ khắp nơi nổi dậy. Sau cùng, Spartacus bị lũ hải tặc ông tin tưởng phản bội và bỏ mạng dưới tay quân đội Rome. Nhưng cho tới tận ngày đó, ông chưa từng thất bại, dù chỉ một lần, trong bất cứ trận đấu nào. Spartacus đã để lại một ngọn đuốc hi vọng cho những nô lệ chịu áp bức. Ông căm ghét tất cả lũ bạo chúa. Ông muốn chúng phải chết cháy trên giàn thiêu. Chiến binh điên loạn này đã chống lại chủ nhân để bảo vệ kẻ yếu – chăm sóc họ, chữa trị cho họ - nhưng hơn tất cả, để đứng lên thách thức. Ấy chính là Berserker Đỏ. “Thú cưỡi của ngươi đâu, Rider?” “Chà, ta tới đây để thu thập thông tin… không cần thiết phải chống trả. Ta sẽ để dành chúng cho lần sau.” “Hmm… Ta cho điều này cũng chẳng thể khiến ngươi gặp rắc rối. Thế vũ khí của ngươi là gì? Một thanh gươm, hay một ngọn giáo?” “Một ngọn giáo, tất nhiên.” Rider và Archer tiếp tục đuổi theo Berserker điên loạn. Họ chẳng thể mất dấu những sải chân chậm rãi, chắc nịch đó được. “Này, Archer, có một điều ta muốn hỏi…” “Hỏi đi.” “Cô có thấy mặt Master mình chưa?” “Chưa… Ta mới chỉ gặp người trung gian thôi, gã linh mục đó ấy.” Ngay khi được triệu hồi, Archer để ý rằng người đàn ông trước mặt không phải Master cô. Bởi lẽ cạnh hắn rõ ràng có một Servant. Và quan trọng hơn, cô không cảm nhận được mối liên kết với người này. “Ta cũng thế. Vậy thì nói lại, ta cho rằng chỉ còn khả năng là một nhóm pháp sư thôi…” “Vẫn thật kì lạ. Tuy nhiên, xét tới những gì đang chờ tất cả chúng ta lúc kết thúc, có lẽ không thể khác được rồi…” Trong Đại chiến này, vấn đề lớn nhất không phải đánh bại, mà là chiến thắng và những điều sau đó. Dù phe nào giành thắng lợi thì khó có chuyện cả bảy Servant cùng sống sót – nhưng việc chỉ một Servant sót lại thậm chí còn khó hơn. Sau cùng, Chén Thánh chỉ thực hiện điều ước của một cặp Master – Servant. Vì thế ngay khi thắng bại phân minh, sự chia rẽ sẽ bắt đầu. Làm gì có pháp sư nào không muốn chạm tới thứ nằm ngoài thế giới, thứ lưu trữ tất cả tương lai và quá khứ như [Vòng Xoáy Căn nguyên]? Và một khi khả năng đó lại ở trong Chén Thánh trước mặt, thì dù có là đồng đội chí cốt cũng chẳng ngần ngại tàn sát lẫn nhau. Với Servant cũng không ngoại lệ. Cách duy nhất để họ hiện thực hóa điều ước là loại bỏ những đồng đội từng kề vai sát cánh. Vì vậy, cái thế đồng minh này cùng lắm chỉ duy trì được tới khi thắng thua ngã ngũ mà thôi. “…Vì vậy họ từ chối lộ mặt.” “Ta không nghĩ thế. Ít nhất họ cũng phải xuất hiện chứ… Ta đang hoài nghi gã linh mục và Servant của hắn.” “Cô đang nói tới Assassin… Semiramis ư?” Cả Archer và Rider đều nín lặng khi Assassin đường hoàng tiết lộ danh tính thực sự lúc họ được triệu hồi. Cô ta tuyên bố với điệu bộ khá gượng ép, nhưng cả Rider lẫn Archer đều không mấy tin tưởng. Làn không khí suy tàn bao quanh người này chỉ khiến những chiến binh chân chính thấy ngờ vực và khó chịu mà thôi. “Đúng thế, Semiramis… nữ hoàng xứ Assyria. Tại sao đội vương miện lên lại khiến con người ta thành kẻ phô trương như thế? Vua hay nữ hoàng không quan trọng – ta đơn giản không thể chịu nổi chúng.” “Đó là thứ tới từ người đã quen được hầu hạ. Ở vị trí ấy thì âu cũng là điều dễ hiểu… ngươi không cần quá bận tâm.” Ba giờ trôi qua. Mặt trời đã xế bóng và khu rừng dần bị màn đêm bao phủ. Những bước hành quân đều đặn của Berserker đột nhiên dừng lại. “Kẻ địch à?” “Đúng, nhưng không phải Servant.” Như lời Archer, tiên phong nhà Yggdmillennia đang chặn trước mặt Berserker. Đó là đoàn homunculus loại chiến đấu và golem đồng khổng lồ thậm chí cao vượt Berserker. Có hơn một trăm con cả thảy. “Chúng ta nên giúp hắn chăng?” Rider đề nghị nhẹ tênh. Dù sao, đối thủ cũng không phải Servant, cần gì họ phải giúp? Thay vào đó, hai người chọn đứng quan sát. Trận chiến giữa Berserker và tiên phong nhà Yggdmillennia hoàn toàn là một chiều. Bị những cái kích của lũ homunculus đâm vào vai, bị những cú đấm với lực đủ nghiền nát sắt thép của lũ golem giáng trực diện vào mặt, nhưng biểu cảm của Berserker chẳng mảy may thay đổi. Nếu có, thì chỉ là nụ cười toe toét. Ngay từ đầu Berserker đã không hề có ý định né tránh. Thực ra, dường như gã đang hứng đòn để nhảy vào đường tiến quân của địch. Berserker đón những cú đánh hết lần này tới lần khác. Bất chấp đau đớn và thương tổn, biểu cảm của gã chỉ độc nhất là say sưa. Những kẻ tất công – homunculus và golem vốn được tiếng bền bỉ - cũng sớm thấy do dự và dừng lại. Đó là lúc Berserker hành động. “Hỡi những con rối thảm hại của lũ bạo chúa – các ngươi có lẽ sẽ được yên nghỉ dưới lưỡi đao và nắm đấm này.” Berserker túm lấy mặt con golem đứng gần rồi nhẹ nhàng ném cấu trúc cao-hơn-ba-mét ấy qua một bên. Thật xui xẻo cho con homunculus đứng đúng chỗ nó hạ cánh. “Này, ngươi nữa!” Vừa nói, gã vừa vung kiếm theo đường vòng cung – và những homunculus đứng gần đều ra đi khi thân thể lìa làm đôi. Berserker tung nắm đấm, nghiền cái đầu đồng được cường hóa của lũ golem thành bụi. Gã tấn công điên cuồng không chút thương xót. Với hai cánh tay rộng mở băng băng tiến tới, Berserker ôm lấy năm golem cùng lúc, lộn ngửa thân trên rồi cho vài tấn đồng ấy hạ đất, khiến hộp sọ chúng tan nát. Gã là một thảm họa sống. Mỗi cú chém hay cú đấm đều khiến nhiều hơn những xác chết và gạch vụn xuất hiện. Nhưng cơn ác mộng thực sự là nụ cười không chút nao núng mỗi khi gã ra đòn. Ngay cả homunculus vốn vô cảm cũng bị sư điên cuồng ấy ảnh hưởng, và bắt đầu tháo chạy. Dứt rời tứ chi con golem cuối cùng, Berserker nhìn quanh những dấu vết trận tàn sát và hủy diệt mình vừa tạo ra. Tỏ vẻ hài lòng, gã bắt đầu tiến bước trở lại. “Hắn đang cười…” “Ừ…” Archer và Rider trao nhau những ánh nhìn quan ngại thường thấy ở người vừa chứng kiến cảnh tượng cực khó chịu. Chuyện Berserker tham chiến và thắng lợi cũng là dễ hiểu. Dù không thấy sự khổ sở hắn tạo ra đáng thất vọng hay ấn tượng, nhưng màn trình diễn của Berserker từ đầu chí cuối đều khiến họ lạnh toát sống lưng. “Chà... một Anh Linh như thế có thể là gì khác ngoài Berserker đây.” Giả dụ thể hiện tí gì gọi là căm hờn thì Archer lẫn Rider có lẽ đã tin rằng gã đúng thật vẫn còn lý tính. Nhưng không; gã đánh, gã giết rồi gã nghiền, trong khi vẫn đeo một nụ cười say mê thường trực. “Dù sao hắn cũng đã thể hiện sức mạnh thực sự. Không dùng một Bảo Khí mạnh mẽ thì khó lòng chặn được hắn.” “Huh… theo ý ngươi, liệu hắn có đủ sức hạ gục ít nhất một Servant?” “Rồi chúng ta sẽ thấy. Chuyện đó cũng khả thi, miễn là Bảo Khí của hắn được tự do sử dụng…” “Đó mới là vấn đề lớn nhất, đúng chứ? Để hắn ‘tự do’ cùng Bảo Khí…” Dù là đồng minh nhưng các Servant phe đỏ chưa hoàn toàn biết hết Bảo Khí lẫn nhau. Tuy nhiên Berserker thì khác, bởi Master hắn đã giải thích rõ. Điều này xảy ra cũng vì Bảo Khí Tiếng Hống Thương Thú(Crying Warmonger) có cơ chế hoạt động bất ổn tới nỗi trong Cuộc Chiến Chén Thánh thông thường, gần như Berserker sẽ chẳng sống nổi. “…Nhưng nếu lũ Servant Đen cứ liên tục tấn công mà không suy nghĩ thì có thể khiến nó ngầm kích hoạt.” Phải, với Bảo Khí cho phép Berserker càng hứng đòn càng mạnh, Đại Chiến này thậm chí có thể định đoạt chỉ trong vòng một đêm. “Hm…” Archer nhăn mũi khó chịu. Cái mùi kim khí và dầu máy quả thực hôi thối không tưởng với cô gái hoang dã giống vật hơn người này. “Gì thế?” “Như đã tiên liệu. Các Servant Đen đang áp sát.” Các giác quan của Archer thính nhạy hơn hẳn Rider. Nếu cô đúng, chỉ một khoảng ngắn nữa họ sẽ giáp mặt đối thủ. “Chuẩn bị đi…” “Rõ.” Hai Servant triệu tập vũ khí. Ngọn thương Rider đang cầm khác xa so với Lancer. Một bên là cây giáo dài khủng khiếp, với lưỡi bén ngọt và cực nặng nhằm mục đích hủy diệt. Còn bên kia khá đơn giản, nhưng cứng cỏi và thiết kế phù hợp trong cận chiến. Qua cách người anh hùng cầm nắm nhẹ nhàng bằng một tay, có lẽ ngọn giáo dùng để phóng cũng nên. Vậy là Rider định thách đấu cận chiến với đối thủ mà không dùng tới vũ khí chính thống – thú cưỡi. Thoạt nghe thì có vẻ liều lĩnh, nhưng cái khí chất đầy tự tin đang lan tỏa lại cho thấy người này từ lâu đã vượt hẳn các bậc anh tài thông thường. Trong khi đó, Archer đương nhiên gọi ra cây cung. Đó là vũ màu đen tuyền theo phong cách Tây phương và thậm chí dài hơn cả cô. Tương truyền rằng, cung thủ giết lợn rừng – nữ thần săn bắn Artemis – đã ban cho Archer cây thánh cung này. Tên nó là một trong số các tước hiệu của Người – Tauropolos. Cây cung quả thực là món bảo khí lí tưởng cho nàng xạ thủ, bởi lẽ chẳng thứ gì trên đời nó không chọc thủng được. “Ta sẽ rút lui và hỗ trợ hai người từ đằng sau.” Ngay lập tức Archer biến vào màn đêm khu rừng. Rider nhìn theo, nhưng không thể biết đích xác vị trí dù vẫn cảm nhận được cô. Với một tuyệt thế cung thủ như vậy, hòa làm một với rừng rậm chẳng phải điều khó khăn. “Ổn cả, giờ thì… tới lúc làm vài ván rồi đây.” Cuối cùng Rider Đỏ cũng thấy rõ hai cái bóng đang chậm rãi áp sát từ sâu trong rừng. Anh cảm nhận được đó đều là Servant. Dường như kẻ địch nghĩ chỉ cần hai Servant là đủ hạ anh. “Các ngươi đánh giá ta quá thấp rồi, Servant Đen… hay các ngươi nghĩ có thể giành chiến thắng mà không gửi cả đội tới?” Rider bật cười khinh bỉ đầy tự tin. Chưa sử dụng khí giới chính hiệu nhưng anh vẫn tỏa ra thứ chiến ý sục sôi đến bạo tàn. “Aaaa…” “…” Hai Servant đã xuất hiện. Một bên là Berserker – cô gái mang cây chùy khổng lồ. Còn bên kia là kẻ vừa cùng Lancer Đỏ trải qua trận kịch chiến thâu đêm, Saber. “Này, đằng đó là Saber và Berserker đúng không?” Saber lặng lẽ gật đầu trong khi Berserker ầm ĩ xác nhận. “Ta là Rider Đỏ. Oh, các người không cần lo lắng đâu – chiến thú của ta vẫn ở đây. Chỉ là, thật lãng phí khi dùng nó chọi lại hai đối thủ. Ta muốn đấu với cả bảy cùng lúc hơn.” Rider lém lỉnh. Hiểu cách khác… Tuy nhiên, trước mặt Rider hiện cũng là hai Anh Linh đầy kiêu hãnh. Tiếng rên rỉ của Berserker nhanh chóng chuyển thành gầm ghè, còn chân mày Saber cau lại đầy giận dữ. Chỉ riêng sát khí kinh hồn ấy cũng khiến người thường phải vỡ tim mà chết – nhưng Rider thì thản nhiên đón nhận. Đối mặt với cái bạo tàn hung tợn một bên, cái khí lực áp đảo một bên, anh vẫn tươi cười. Sát khí, thù ghét, căm hờn, Rider chẳng còn lạ lẫm gì nữa. Với người hùng coi bạn thân và cô gái anh yêu ý nghĩa hơn tất thảy này, nhiêu đây cũng chỉ tựa cơn gió thoảng mà thôi. Thời gian và vũ khí thay đổi, còn lại chẳng khác là bao. Mọi chuyện vẫn vậy… và anh vẫn sẽ luôn nhẹ nhàng hạ gục đối thủ. Đó là cách bình sinh Rider Đỏ từng đấu tranh để sống. “Tới đây… Ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là một chiến binh thực thụ.” Cơn khát máu trào dâng bóp vụn không khí xung quanh khi chàng trai sẵn sàng ngọn thương. Trong lúc ấy, Saber hùng dũng đứng hiên ngang và Berserker, với trí tuệ nhân tạo, cũng thủ thế. Khua kiếm vung thương trong khu rừng rậm rạp thế này thật bất hợp lý. Tuy nhiên tại nơi đây, có một nhân tố khiến thương là khí giới vượt trội: những cú đâm. Với ngọn giáo sát anh hùng đủ khả năng xuyên tim thọc sọ chỉ với một đòn, Rider chẳng hề thấy bất lợi. Hơn hết thảy, với cung thủ thuộc hàng đỉnh cao thế giới chống lưng, còn gì có thể khiến anh run sợ đây? Mọi thứ thô lỗ, dơ bẩn đều bị thổi bay, dẹp hết sang bên lúc họ chuyển bước, tung người vào không trung đồng thời vung kiếm, khua thương, bổ chùy.