PropertyValue
rdfs:label
  • S;G: Valhalla Chương 1
rdfs:comment
  • Cô gái mà tôi vẫn chưa từng có cơ hội được nhìn thấy mặt sau gần 1 năm 6 tháng qua giờ đây nhìn từ xa trông có vẻ thật nghiêm túc đến mức trở nên quá lạnh nhạt. Thật lòng mà nói – theo tôi thấy – cô ấy vẫn không hề thay đổi một chút nào kể từ lần đó, và tôi chỉ có thể tự trách bản thân cùng sự bất cẩn của mình đã khiến cô ấy trở thành thế này. Cái lạnh cắt da của tháng 12 ở trời Âu khiến bất kỳ ai cũng sẽ dè dặt trước khi bước chân ra khỏi cửa nhà. Thế nhưng giữa làn gió rét ấy, cô gái ấy lại lặng lẽ ngồi trên băng ghế độc nhất bên ngoài những dãy nhà này. Tôi tự hỏi về điều mà cô đang nghĩ.
dcterms:subject
abstract
  • Cô gái mà tôi vẫn chưa từng có cơ hội được nhìn thấy mặt sau gần 1 năm 6 tháng qua giờ đây nhìn từ xa trông có vẻ thật nghiêm túc đến mức trở nên quá lạnh nhạt. Thật lòng mà nói – theo tôi thấy – cô ấy vẫn không hề thay đổi một chút nào kể từ lần đó, và tôi chỉ có thể tự trách bản thân cùng sự bất cẩn của mình đã khiến cô ấy trở thành thế này. Cái lạnh cắt da của tháng 12 ở trời Âu khiến bất kỳ ai cũng sẽ dè dặt trước khi bước chân ra khỏi cửa nhà. Thế nhưng giữa làn gió rét ấy, cô gái ấy lại lặng lẽ ngồi trên băng ghế độc nhất bên ngoài những dãy nhà này. Tòa nhà chung cư xoàng xĩnh tại vùng ngoại ô này nằm trong khu kiểm soát của chi nhánh Pháp thuộc tổ chức SERN. Bao bọc bởi các cơ sở nghiên cứu san sát nhau, thế nên dù từ đây, tận tầng ba này, bạn cũng sẽ không thể thấy được hoàn toàn khung cảnh làng quê dưới kia. Khu sân trong bên dưới đìu hiu, cùng những tán la úa tàn khiến cảnh vật càng trở nên cô quạnh xiết bao. Dù là cơ sở với những trang thiết bị nghiên cứu vật lý nguyên tử hàng đầu thế giới. Nhưng không khí nơi đây không khác gì mấy so với những trường Đại học bình thường tại Nhật. Cô gái ấy, vẫn chưa nhận ra tôi, vẫn đăm chiêu nhìn lên bầu trời thăm thẳm. Tôi tự hỏi về điều mà cô đang nghĩ. Tôi không biết, không biết, nhưng- Tôi vẫn nhớ rõ tất cả chúng mồn một. Tôi luôn khao khát được gặp lại cô. Đã một năm cùng sáu tháng trôi qua. Giờ nghĩ lại, khoảng thời gian tôi được ở cạnh cô ấy chỉ mới vỏn vẹn hai tuần. Khiến cho những tháng ngày đăng đẳng xa cách kia tựa như dài vô tân. Dù vậy, cô gái ấy vẫn là một người bạn rất quan trọng với tôi. Giấu đi từng giọt nước mắt đang chợt ứa ra và chắc chắn không còn ai ở xung quanh, tôi đến gần chiếc ghế nơi cô đang ngồi. “Ể…?” Hơi hoảng hốt, cô nhận ra tôi. Đôi mắt chúng tôi gặp nhau. Có vẻ tôi đã thành công trong việc khiến cô ngạc nhiên. Chính biểu cảm trên khuôn mặt cô giờ đây đã chứng minh điều đó. “Trợ lý.” Tôi dõng dạc gọi. “Cũng lâu rồi nhỉ.” “Okabe, anh… Sao anh…?” Makise Kurisu, hoàn toàn sửng sốt , bắt đầu từ từ đứng dậy khỏi băng ghế. “Tôi đến đón cô đây.” “…”, và ngay khi tôi nghĩ cô sẽ không nói nên lời. “Pizzzzzz….” Này, tôi đang nghiêm túc mà, sao cô ấy lại cười tôi nhỉ? “Vẫn cố tỏ ra ngầu như mọi khi nhỉ? Geez, anh đúng là tên khoa học điên trẻ con ảo tưởng. Thậm chí dù đã một năm rưỡi trôi qua, anh vẫn hay “Hououin Kyouma” như mọi khi nhỉ.” “Đừng có dùng tên thật của tôi làm động từ mới nhé.” Hơn nữa, ngoài dáng vẻ bên ngoài, tôi chỉ vừa bật chế độ Hououin Kyouma lên thôi. Chủ yếu là vì tôi đang cố tỏ ra mạnh mẽ, và nói thật, dù thế tôi vẫn đang run cầm cập lên đây này. Khi tôi nghĩ về cây cầu nguy hiểm mà mình đang đặt chân lên, hai đầu gối bên dưới tôi lại chực chờ vỡ ra. Thế nhưng, đó là điều tôi không nên nói với Kurisu. “Trợ lý, hửm…” Một nụ cười cay đắng cô độc từ khóe môi cô. “Ngày trước, anh toàn gọi tôi bằng mấy cái biệt danh vớ vẩn đó… Cristina lại còn Zombie. Chẳng nhớ lần cuối anh gọi tôi đàng hoàng là lúc nào nữa cơ. Trong tâm trí tôi giờ đây có vô vàn câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng tại sao những thứ vớ vẩn như thế lại ùa về cơ chứ…?” “Tôi rất xin lỗi về chuyện đó.” “Chà, không sao đâu.” Sau khi khẽ nhún vai, Kurisu đứng bật dậy và nhìn thẳng vào mặt tôi. Từng chút từng chút một, như thể đang kiểm tra điều gì đó, cô bước đến gần tôi. “Này, Okabe. Tôi vẫn là Thành viên của Phòng chứ?” “Tất nhiên.” “Hiểu rồi…Tốt quá…” Và bỗng nhiên, khuôn mặt Kurisu tối sầm lại trong khi đột ngột sà vào lòng tôi. File:Vahalla 01.png “Tôi cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ được gặp lại anh…” Tôi ghì chặt lấy cơ thể mảnh mai của cô. Như thể bằng mọi già, tôi muốn chắc rằng hơi ấm và cơ thể cô đang thực sự ở đây, trong vòng tay tôi. Thế như tiết trời rét buốt kia đã chiếm hữu cơ thể cô, khiến tôi không thể cảm nhận được hơi ấm ấy. “Tôi cứ ngỡ anh và Hashida đã chết…” “Xin lỗi vì tốn quá lâu để có thể đến đón cô.” “Bớt ngầu lòi đi, cái tên ảo tưởng trẻ… hic.” “Cristina…” “T-Tôi không có khóc!” Dù nhìn thế nào, cô ấy chắc chắn đang khóc. Giọng cô thậm chí còn nghẹn lại. Thế nhưng việc trêu cô bằng một trò đùa chán ngắt nào đó là thứ mà giờ đây tôi không thể làm nữa. Mọi thứ kể từ thời điểm đó, thời gian mà chúng tôi có thể thể vô tư theo đuổi sự tò mò của bản thân, đã đột ngột đổi thay. Và hiện tại, chúng tôi không có thời gian để ăn mừng cuộc tái hợp này. “Cristina, chúng ta sẽ ra khỏi đây.” “Ra khỏi ư? Đến đâu?” “Tôi đã nói đến đây đón cô mà.” “Chờ đã, vậy lúc đó anh nghiêm túc…”