PropertyValue
rdfs:label
  • Fate/Apocrypha Tập 2 Chương 2
rdfs:comment
  • Những kẻ tham dự Cuộc Chiến Chén Thánh có thể nhìn thấy giấc mơ. Nhiều khả năng chuyện này xảy ra là do mối liên kết tâm linh sâu sắc tồn tại giữa Master và Servant. Hiện tượng cặp Master – Servant thấy được quá khứ người kia dưới dạng giấc mơ là chuyện khá phổ biến ở ba Cuộc Chiến chính thức đầu tiên, cũng như ở những Cuộc Chiến dẫn xuất nhỏ hơn. --- Bởi thế, Kairi Shishigou không hề ngạc nhiên khi thấy mình đang hiện diện tại Anh Quốc cổ đại. “…Chà, ta đoán là chuyện này rồi cũng phải đến.” “…Vậy nơi này chắc là Camlann, huh?” Thế nhưng, vẫn còn một lý do nữa. -Tuy nhiên… “---Ch… cha.” “…Ta biết.”
dcterms:subject
dbkwik:sonako/property/wikiPageUsesTemplate
abstract
  • Những kẻ tham dự Cuộc Chiến Chén Thánh có thể nhìn thấy giấc mơ. Nhiều khả năng chuyện này xảy ra là do mối liên kết tâm linh sâu sắc tồn tại giữa Master và Servant. Hiện tượng cặp Master – Servant thấy được quá khứ người kia dưới dạng giấc mơ là chuyện khá phổ biến ở ba Cuộc Chiến chính thức đầu tiên, cũng như ở những Cuộc Chiến dẫn xuất nhỏ hơn. --- Bởi thế, Kairi Shishigou không hề ngạc nhiên khi thấy mình đang hiện diện tại Anh Quốc cổ đại. “…Chà, ta đoán là chuyện này rồi cũng phải đến.” Nơi đây có lẽ là quá khứ của Servant, và khi vừa nhận ra điều đó, Shishigou đã thấy Mordred đang đứng ngay cạnh ông, trên tay là thứ vũ khí nàng ưa thích trong Cuộc Chiến Chén Thánh – Hoàng Quang Bảo Kiếm(Clarent) . Thực ra Clarent vốn không thuộc về nàng. Nó là bảo kiếm trong kho tàng của vua Arthur, tượng trưng cho ngai vàng quyền lực. Mordred đã trộm Clarent rồi khởi xướng cuộc phiến loạn quy mô lớn nhằm vào danh xưng ‘nhà vua’. Giờ đây, trước mặt vua Arthur, đôi tay nàng đang nắm chặt nó, như muốn thách đấu một trận quyết tử với ngài. “…Vậy nơi này chắc là Camlann, huh?” Phải, đây chính là đồi Camlann, là chiến địa cuối cùng giữa quân phản loạn do Mordred cầm đầu và quân chính quy dưới quyền vua Arthur. Trong cuộc chiến thương tang và ảm đạm này, tấm màn sân khấu sẽ khép lại, đặt dấu chấm hết cho truyền thuyết lẫy lừng, hào sảng về tinh thần hiệp sĩ của vua Arthur. Giữa chiến trường đầy xác lính tráng gục xuống, Mordred giáp trụ toàn thân lao mình về phía trước, phớt lờ đao kiếm xung quanh. Với uy danh lẫy lừng, vua Arthur cuối cùng cũng thống nhất toàn Anh Quốc. Thế nhưng, tại sao rất nhiều lính sĩ vẫn đi theo cuộc phản loạn của Mordred? Thống nhất đã gần kề nên quần chúng ngày càng chán nản và mệt mỏi với chiến tranh – đó là một lý do. Vụ bê bối tình ái của hoàng hậu Guinevere và vị hiệp sĩ vốn được xưng tụng là hoàn hảo, Lancelot cũng khiến vương triều Arthur lung lay trong mắt nhân dân – đó là lý do thứ hai. Rất nhiều hiệp sĩ sợ hãi, thậm chí khinh ghét nhà vua quang minh chính đại, bởi lẽ ngài chẳng khi nào thèm đoái hoài tới cảm xúc của người khác – đó là lý do thứ ba. Thế nhưng, vẫn còn một lý do nữa. Quan sát Mordred trên chiến trường, Shishigou có thể phần nào hiểu được. Cái cách nàng chiến đấu thật hết sức hoang dại, đến nỗi so với nó, những kĩ thuật hào nhoáng và thanh lịch mà các hiệp sĩ thường thể hiện chỉ như thứ cành non yếu ớt. Đó là phong cách chiến đấu dựa nhiều vào cảm quan và giúp phát huy tối đa những chiêu thức nàng vốn quen thuộc. Tiếng hò từ hạm đội theo sau Mordred thật khí thế vô cùng. Đó là thứ nhịp điệu thôi thúc bản năng con người ta, khiến mỗi bước hành quân vang dội tựa sấm rền. --Tai ương rồng mang đến chắc cũng chỉ thế là cùng. Mordred là vị hiệp sĩ danh tiếng. Nàng rèn luyện khổ cực cũng chỉ vì mong muốn trở thành số 1, và gần như đã đạt được nó. Thế nhưng nếu cứ lao vào chiến địa với tư cách hiệp sĩ, chưa chắc đã có nhiều người ủng hộ nàng tới vậy. Mordred rất mạnh, hơn nữa còn có phần điên dại. Tuy nhiên chính sự điên dại đó lại là điểm thu hút và đáng ngưỡng mộ nhất ở nàng trên chiến trường. Mạnh mẽ tựa mãnh thú, tàn bạo hệt cuồng phong, nàng tung hoành khắp nơi, cuốn phăng mọi kẻ thù. Binh sĩ dưới quyền nàng vì thế, cũng hưng phấn hơn bội phần. --Họ muốn xem, liệu chiến binh điên cuồng này có thể tiến xa tới đâu. Lặng lẽ, dưới cái tên “điên cuồng”, họ đã chung nhau một niềm tin. Nếu suy nghĩ kĩ càng hơn, họ sẽ nhận ra đó dường như là động lực duy nhất mình có. Thế nhưng, mặc cho động lực ấy cao nhường nào, quân số của họ cũng chỉ giới hạn. Một người gục ngã, hai người đổ rạp, ba người, bốn người, rồi hàng trăm, hàng vạn người lần lượt phải nằm xuống khắp chiến trường. Mordred thậm chí không thèm nhìn lại. Chiến binh – không, con người là thứ tạo vật mà ý chí sẽ nhân lên gấp nhiều lần sau mỗi chiến thắng. Đó là định kiến của nàng. Nàng thích thú khi tấn công những hạm đội dày đặc chiến binh. Mỗi khi phá tan chúng như đống bùi nhùi yếu ớt, nàng lại tìm kiếm một hạm đội khác và điên cuồng lao vào. Kẻ thù chùn bước, kẻ thù kháng cự, kẻ thù bỏ chạy – nàng xuống tay hạ sát tất cả, nàng để lại hàng núi xác, hàng sông máu phía sau. Cũng đúng thôi, chiến binh không phải đối tượng mà Mordred thích thú. Trong mắt nàng, đối thủ thật sự không ai khác chính là người cha – Vua Arthur đáng kính. “Vua Arthur ở đâu?!! Vua Hiệp Sĩ ở đâu?!!” Nàng gầm lên và xé tan lớp binh lính đang bao vây mình. Bằng cách tiêu diệt từng hạm đội binh lính, Mordred ngày càng gần nơi nhà vua đứng. Thế nhưng, định mệnh lại như thể muốn chối bỏ, bởi dù đi đâu trên chiến trường này, hai người họ cũng chẳng gặp được nhau. Tuy nhiên – khi không còn rào cản ngáng đường, điều gì tới cũng phải tới. Cả quân đội nhà vua lần binh lính của Mordred đều đã gần như bỏ mạng hoàn toàn. Giữa chiến địa ngập tràn tử thi, Mordred chống thanh kiếm xuống để nghỉ ngơi và cuối cùng, vua Arthur cũng xuất hiện. Biểu cảm trên mặt ngài thật vô cùng thanh bình, tựa không hàm chút thù ghét hay căm hờn nào. Nhưng chính khuôn mặt vô cảm ấy lại khiến Mordred sôi máu. Dù thế nào, hai người cuối cùng cũng đối mặt nhau và không còn gì ngăn giữa họ. Mordred khoát tay, gầm lên đầy nội lực. Nàng gầm lên với tất cả những giận giữ, những thích thú và cả những cảm xúc khác đang chực trào. “Thế nào? Ngài thấy thế nào, Vua Arthur?! Đất nước của ngài tới đây là kết thúc! Mọi chuyện chấm hết! Dù ai là người chiến thắng thì tất cả đều đã bị hủy diệt!” Người hứng chịu chỉ trích ấy là vị vua rất trẻ, khuôn mặt ngài cũng mang những đường nét hao hao Mordred. Không tỏ vẻ gì quan tâm đến lời đối phương, cũng chẳng hé môi lấy nửa lời, nhà vua chỉ đơn thuần giơ thanh kiếm lên một cách máy móc. Đó thật là kiểu phản ứng khó chấp nhận nhất với Mordred. Hú lên hoang dại, nàng vung thanh kiếm rồi lao vào. Tia lửa văng tung tóe khi hai lưỡi thánh kiếm chạm nhau. Họ đều đã kiệt sức, nhưng vẫn cố gắng chiến đấu hết mình. Dù sao thì, trận chiến này sẽ chẳng thay đổi được gì. Như Mordred đã nói, dù ai thắng ai bại, đất nước này chẳng mấy cũng tới bước diệt vong. “Đáng ra ngài nên biết chuyện này rồi sẽ xảy ra! Đáng ra ngài nên biết mọi thứ sẽ kết thúc thế này! Nếu nhường ngai cho ta, đáng lẽ…!” Mordred càng ghì chặt Clarent hơn nữa. Nàng là đứa con ngoài giá thú, nàng ngưỡng mộ cha mình nhưng lại bị chối bỏ, và rồi nàng đã ghét người cha đó. Giờ trên chiến trường, hai cha con đang cố giết nhau. -Ta căm ngài, ta hận ngài, ta thù ngài. Con ghét cha, ghét kẻ không bao giờ công nhận sự tồn tại của con. Chỉ cần đứng dưới bóng cha là con đã hạnh phúc lắm rồi, nhưng cha thậm chí chưa từng quay lại đối mặt với con. “Ngài ghét con ư? Ngài ghét con đến thế sao!? Ngài ruồng rẫy chi vì con là con của Morgan sao!? Trả lời đi, trả lời con đi,… Arthur!!” Lần chạm kiếm này, Arthur cuối cùng cũng đáp lại Mordred. Bằng giọng nói vô cảm lạnh như băng, nhà vua đưa ra phán quyết. “Ta chưa bao giờ ruồng bỏ con. Lý do ta không giao ngai vàng cho con là vì…” Lại là một lời đáp vô cảm khác. Rõ ràng nhà vua hiểu năng lực của Mordred nhưng lại chẳng hề do dự tuyên bố nàng không đủ tố chất. Gần như ngay lập tức, Mordred gầm rú, điên cuồng vung kiếm. Nhưng, ngọn giáo thánh Rhongomyniad đã xuyên thủng ngực nàng tự khi nào… Bộ giáp dày cộp trên người Mordred như thể vô dụng trước nó. -Tuy nhiên… Dù trọng thương, Mordred vẫn gắng dồn chút sức tàn rồi dứt khoát chém xuống vua Arthur một đòn chí mạng. Chiếc mũ giáp nàng đội nhẹ nhàng tách đôi, để lộ khuôn mặt người thiếu nữ mà Shishigou đã quen thuộc. Dòng máu đỏ óng ộc ra từ đôi môi Mordred khi nàng vươn tay tới đức vua trước mặt. “---Ch… cha.” Mordred gục xuống trước khi kịp chạm vào nhà vua. Cẩn trọng quan sát, vua Arthur hiểu rằng mình đã thắng và, chẳng nói chẳng rằng, quay lưng bước đi. …Sau sự kiện này, vua Arthur được hiệp sĩ sống sót Bedivere đưa đi rồi nhờ người cận thần đem thánh kiếm trả thần Hồ. Người ta nói rằng sau khi chết, vua Arthur đã được hồi sinh tại vùng đất thần tiên Avalon. Và đó là kết thúc cho thần thoại về vua Hiệp Sĩ. Không để ý tới vua Arthur đang rời đi, Shishigou quan sát Mordred đổ gục trên nền đất rồi thở dài. “… Khốn nạn, thật là cơn ác mộng kinh hoàng.” Giấc mơ quá đỗi trung thực, tới độ Shishigou tưởng như còn ngửi được mùi máu nồng nặc nơi chiến trường. Mordred nằm đó, đôi mắt nàng mở to trống rỗng, khuôn mặt đã hoàn toàn mất đi sinh khí. Phải, Mordred này chỉ còn là cái xác. Có lẽ cuối cùng những gì đang mặc cũng tan biến, rồi xác nàng sẽ bị giòi bọ cấu xé đến tận cùng. Vua Arthur thành huyền thoại, còn những gì người ta nhớ về Mordred là kẻ phản bội đã phá nát huyền thoại đó. Những người từng phò tá nàng đã đều bỏ mạng nơi đây, nên có lẽ chẳng còn ai tưởng nhớ đứa con của Arthur nữa. Cũng hợp lý thôi, bởi đây là chiến trường, và lịch sử không bao giờ ghi danh kẻ bại trận. Nhiệt huyết bùng cháy, ước vọng mãnh liệt của nàng, tất cả đã hòa theo thời gian rồi biến mất. Đúng thế, tới lúc chết nàng cũng chết một mình, và cha nàng thậm chí không thèm ngoái đầu lấy một cái. “---Ah, geez. Mình vớ phải Servant rắc rối rồi.” Dù tương hợp đến đâu thì mọi thứ vẫn phải có giới hạn, Shishigou thầm nghĩ. Sau cùng thì, Servant cũng chỉ là một vị khách tới từ quá khứ. Liên kết là điều quan trọng, nhưng thiết nghĩ cũng không nên quá sâu sắc bởi dẫu sao, một khi có được Chén Thánh, mối quan hệ sẽ chấm dứt. Vì thế mà sự thực này khiến Shishigou vô cùng khó chịu. Một đứa trẻ mong ước được cha yêu thương ư? Với ông mà nói, chẳng khác nào thứ trò đùa rẻ tiền. Trong lúc chờ đợi tỉnh giấc, Shishigou ngồi xuống bên xác Mordred và hướng ánh nhìn vô định vào khoảng không u sầu đầy xác chết xung quanh. Không cần biết ở đâu hay thời đại nào, khung cảnh khi một đế quốc tới bờ diệt vong vẫn mãi như vậy— Thế rồi, khi mặt trời ló dạng, những lời đầu tiên bật khỏi miệng Shishigou là hướng tới Saber. “Geez, đừng cho ta thấy mấy giấc mơ kì quặc như vậy chứ.” “…Dù không hiểu lắm, nhưng ta làm gì sai à?” Saber Đỏ trợn tròn mắt ngạc nhiên trước lời quở trách vô cớ từ Master. Nơi họ tỉnh giấc không phải hầm mộ Trifas như mọi khi mà là một khách sạn nhỏ tại Sighisoara. Để cảnh giác, hai người không tự mình thuê phòng mà dùng ma thuật nhờ người khác đứng tên. “…Thế, tại sao lại là ở đây?” “Bởi những người hỗ trợ thuộc Hiệp Hội ở đây đã bị tàn sát.” Nhận tin từ Hiệp Hội, Shishigou quyết định tạm rút khỏi Trifas để tới Sighisoara. Thành phố vốn nổi danh với nhiều công trình cổ kính này dường như đang run sợ trước những vụ sát nhân đột ngột nối tiếp diễn ra. Dưới trời thu trong xanh, hai người nhấm nháp café tại một địa điểm cao ráo. Saber Đỏ quay mặt tỏ vẻ không hài lòng trong khi Shishigou lặng lẽ đọc tờ báo địa phương. “Pháp sư bị giết hại… huh.” Trifas gần như bất khả xâm phạm với Hiệp Hội, nhưng thành phố lân cận nó – Sighisoara lại là chuyện hoàn toàn khác. Rất nhiều pháp sư đã đóng ở đây với nhiệm vụ hỗ trợ. Dù khả năng thực chiến kém hơn các Master Đỏ, tuy nhiên họ có thể làm được vô số công chuyện kiểu như giám sát hay gửi tin qua khiển sứ linh. Những người này cũng đã quan sát trận đấu giữa Saber Đen và Lancer Đỏ ở ngoại ô Trifas rồi cung cấp cho Shishigou nhiều thông tin giá trị. Thế nhưng, đột nhiên nhóm pháp sư này lại bặt vô âm tín. Hiệp Hội đã chỉ thị họ phải gửi báo cáo thường nhật, và khi những báo cáo ấy không xuất hiện, dĩ nhiên ai cũng hiểu đã có chuyện xảy ra. “Có khả năng Servant cũng dính lứu vào vụ này. Và bởi đang hoạt động tự do, chúng ta được lệnh phải đi điều tra.” “Lẽ nào là hấp thụ linh hồn?… Nhưng tại sao chúng không làm chuyện đó tại Trifas?” Servant cần một lượng ma lực khổng lồ để lưu lại thế giới, và Master là người chịu trách nhiệm cho việc đó. Thế nhưng những pháp sư hạng hai, hạng ba hoặc người thường thì khó lòng đáp ứng nổi, nên dĩ nhiên họ phải tấn công người vô tội để dùng linh hồn thay thế. Thông thường thì vậy, nhưng ngoài ra còn phụ thuộc vào bản tính Anh Linh, bởi một số Servant kiên quyết phản đối biện pháp trên. Không chỉ thế, với pháp sư, làm vậy nhục nhã chẳng khác nào tự nhận mình là kẻ thấp kém. Tóm lại, khả năng Servant tấn công để hút linh hồn người thường là không cao. “Đó cũng là một trong những vấn đề cần làm rõ. Có thể chúng không muốn gây náo loạn tại Trifas chẳng hạn, hoặc…” Shishigou trải rộng tờ báo rồi chỉ vào một bản đồ vẽ tay đơn giản. Ban đầu, những vụ án xảy ra quanh Bucharest và sau đó từ từ nhích lên phía bắc. Thấy thế, Saber gật đầu ra hiệu đã hiểu. “Dường như chúng ăn linh hồn suốt đoạn đường tới Trifas.” “Chính xác. Theo lời Shirou thì tất cả Servant Đỏ đã đều có mặt, và hắn cũng cam đoan là họ chưa lấy đi bất kì linh hồn nào. Giả như lời hắn đáng tin, thì thủ phạm hẳn phải là kẻ duy nhất chưa xuất hiện bên phe Đen – Assassin.” Thực tâm Shishigou chẳng muốn tin lời Shirou, nhưng ông cho rằng anh ta sẽ không nói dối về những vấn đề kiểu này. Còn nữa, phía phe Đen, Saber (đã chết), Archer, Lancer, Rider, Berserker đều ít nhất một lần từng giao chiến với phe Đỏ. Và nếu tính lũ golem - tác phẩm của Caster, thì hắn cũng đã tham chiến. Tổng kết, chỉ còn Assassin chưa lộ diện. Tuy không thể bác bỏ khả năng Servant này đang chờ đợi trong pháo đài Millennnia nhờ kĩ năng Che Giấu Hiện Diện, nhưng… Dù thế nào, họ vẫn phải xác nhận mọi chuyện. Nếu kẻ sát nhân hàng loạt đó là Servant, Shishigou sẽ cho Saber tiêu diệt hắn. Mà dù cho không phải, thì kẻ từng giết pháp sư từ Tháp Đồng Hồ vẫn là địch và cần bị trừ khử càng sớm càng tốt. “Giả có là Servant thì vẫn không đáng lo… Vậy, giờ chúng ta nên làm gì?” “Hãy đợi tới đêm. Còn giờ, ta đang định đến nghía qua xác mấy gã pháp sư bị giết hại.” “Hmm. Thế còn ta?” “Dĩ nhiên được cô hộ tống thì ta rất mừng. Nhưng hiện đang là ban ngày nên tùy cô chọn. Nếu gặp nguy hiểm ta sẽ sử dụng lệnh chú, dù hơi phí phạm.” Nói là vậy, nhưng thực tâm Shishigou cũng không nghĩ mình sẽ phải dùng tới Lệnh chú bởi tất cả những vụ án mạng đều xảy ra ban đêm. Dường như thủ phạm muốn giữ đúng luật không tấn công ban ngày của cuộc chiến, hoặc có lý do nào khác. Tóm lại, khả năng bị tấn công ban ngày là khá thấp và có thể bỏ qua. Bởi vậy, ông định coi khoảng thời gian sắp tới là rảnh rỗi. “Ai muốn tới nơi chán òm như nhà xác chứ? Xem nào, giờ mình nên…” Saber dường như quyết định sẽ tản bộ xuống phố. Thật may, Sighisoara vốn là địa điểm du lịch nổi danh của Romania với vô số công trình cổ kính có niên đại hàng thế kỉ vẫn còn được bảo tồn cẩn thận. Chẳng lý gì người ta lại thấy nhàm chán - không, chờ chút… Sau khi tạm biệt Saber, trên đường tới nhà xác, Shishigou chợt nhận ra một điều rất quan trọng. Mordred là Servant, là kẻ sống trong quá khứ! “Giờ mới nhớ ra, làm gì có chuyện nàng ta chưa thấy mớ kiến trúc kiểu đó bao giờ chứ.” Người ta bảo Sighisoara nổi tiếng với những tòa nhà mang phong cách “trung đại”, nhưng chẳng phải Mordred từng sống trong thời đại đó sao? Shishigou bắt đầu dự đoán. Mới đầu, Saber sẽ lang thang khắp phố, háo hức được gặp nhiều thứ mới lạ, rồi sau đó từ từ nhận ra và lẩm nhẩm “Huh, thế này thì khác quái gì thời ta sống?”, cuối cùng nàng ta chán nản và hờn dỗi quay ra giết thời gian. “Chán thí mồ à…” Shishigou gặp lại Saber lúc mặt trời xế bóng. Ông thấy cô nàng đang ngấu nghiến đống bánh ngọt (có lẽ mua trên phố khi tuyệt vọng) với vẻ mặt chán chường khôn tả. “…Ta biết.” “Giá có tên Servant nào ở đây cho ta giải khuây thì tốt! Mà tình hình phía ông thế nào?” “Vui lên đi, Saber, có tin tốt đây. Qua giám định, mấy cái xác đều trong tình trạng hết sức tồi tệ.” Shishigou cất giọng đầy vui thích trong khi Saber hướng ánh mắt ngờ vực về phía ông. “Nghĩa là sao?” “Này nhé, một số bị tấn công bằng vũ khí sắc bén, một số là vũ khí khá cùn. Số khác thì lại có dấu hiệu bị đấm, đá. Ngoài ra, cũng có bằng chứng cho thấy các nạn nhân đã sử dụng súng và ma pháp. Còn nữa, ấy là hầu hết bọn họ đều bị moi tim.” “Tim?” “Nó cũng tương đương với lõi năng lượng của Servant, một nội quan được xem như nguồn gốc cho sự sống con người. Hẳn là chúng bị ăn thông qua nghi lễ nhằm tăng cường ma lực đây.” Saber trầm tư một hồi, rồi tự lẩm bẩm. “…Chúng ăn sống luôn à?” “Đừng nói mấy chuyện như vậy… dù chúng có bị nấu lên thì ta cũng không thấy sợ hơn được đâu.” Ăn sống tim là một bước trong nghi lễ, tuy nhiên nếu ăn qua chế biến thì đó quả là kẻ có sở thích quái dị và dĩ nhiên, cũng đáng sợ hơn nhiều. “Dù sao, mong rằng đó đúng là Servant chúng ta theo đuổi. Nếu ông sai lầm thì đừng có trách.” “Ta sẽ lo gã Master bởi hắn dám phá nát luật lệ ẩn mình của pháp sư…” Tiêu đề lòe loẹt của bài báo cũng đã trịnh trọng tuyên bố: “Jack the Ripper tái sinh tại Romania”, còn người dân thì đang chìm trong hoảng loạn. Dù nghĩ ra sao, Shishigou vẫn cho rằng pháp sư gây ra chuyện này hẳn đã hoàn toàn mất trí. Cơn ác mộng chỉ phủ xuống Sighisoara, nhưng hầu hết du khách và cư dân địa phương đều đã di tản tới nơi khác nhằm đảm bảo an toàn cho gia đình. “Ông có thấy nơi nào phù hợp trong lúc tìm kiếm không?” Shishigou gật đầu. Người ta xác định những nạn nhân từng nằm trong một băng đảng lưu manh, và ước đoán kẻ thủ ác đã đột nhập tòa nhà trong lúc họ tụ tập rồi tàn sát tất cả. Tuy nhiên sau đó – chỉ ngay sau khi Hiệp Hội cử người hỗ trợ tới Sighisoara, phạm vi tấn công của tên sát nhân đã thu hẹp xuống, chỉ nhắm vào họ. Điều này đồng nghĩa với việc, nhiều khả năng Shishigou Kairi sẽ là mục tiêu tiếp theo bởi ông là pháp sư duy nhất còn lại ở Sighisoara này. “Saber, chỉ đề phòng thôi, nhưng hãy mặc giáp vào. Đối thủ là Assassin nên nếu bị tập kích thì cô không kịp trở tay đâu.” Mordred gật đầu rồi nhanh chóng chuyển bộ thường phục đang mặc thành giáp trụ sáng loáng. Một điều khá may mắn, ấy là nhờ hiệu ứng từ những vụ án gần đây nên đường phố ban đêm hầu như rất vắng vẻ. Việc gặp cảnh vệ tuần đêm chắc cũng không thành vấn đề, bởi có thể dễ dàng dùng ma pháp đánh lừa họ. “Rồi,… giờ thì đi nào.” Và thế là, dùng chính mình làm mồi nhử, cặp Master – Servant liều lĩnh bước xuống phố.